| 20/11/2014, 04:43 pm |
Hạt giống Bồ-đề
(Tintuc.OHO.vn) Bồ-đề là hạt giống của thương yêu và hiểu biết. Do thấu
hiểu con người và cuộc đời đau khổ, trong tâm người ấy mới phát khởi
tình thương. Hun đúc lớn mạnh tình thương, người xuất gia khao khát và
trông mong chính mình sẽ trực tiếp hoặc trung gian giúp con người và
cuộc đời vơi đi đau khổ. Hạt giống Bồ-đề do đó, rất cần thiết phải được
thường xuyên vun bồi, tưới tẩm;
Một người khi sinh ra đời, không
phải ngẫu nhiên mà họ trở thành người tốt hay kẻ xấu. Chính sự tiếp xúc
và tác động trực tiếp hoặc gián tiếp từ gia đình, người thân hay bạn bè
xung quanh có ảnh hưởng rất lớn đối với người ấy. Việc hình thành nền
tảng nhân cách đạo đức cũng như tâm tính của người này phụ thuộc phần
nhiều vào các yếu tố khách quan tồn tại. Nói khác đi, chính hoàn cảnh
sống và môi trường cộng trú chung đã phôi thai gần như toàn bộ nhận
thức, tâm tư và tình cảm của họ. Sau này, họ có chững chạc, trưởng thành
và tốt đẹp hay không, có bị xấu xa, lầm lỗi, tai tiếng hay không, môi
trường tiếp xúc xung quanh ít nhiều vẫn là nguyên nhân quyết định.
Môi trường xuất gia là một môi trường tốt,
có thể nói là nơi giáo dục nhân cách, đào tạo con người tốt đẹp và tuyệt
vời. Đó là cách nhìn nhận và thẩm quyết chung. Bởi giản đơn, đời sống
xuất gia bao giờ cũng thanh thoát, nhẹ nhàng, hạnh phúc và an lạc hơn
người thế tục. Không phải người thế tục không có hạnh phúc, bình an,
song dường như những điều này chỉ thoáng qua trong ngắn ngủi, tạm thời,
còn lại là chuỗi ngày dài của bao âu lo, khổ đau lúc nào vẫn cứ như song
hành, tiếp bước. Rất hiếm khi hạnh phúc đến với người ta miên viễn trọn
đời, đa phần là ngược lại. Riêng người xuất gia không hẳn hoàn toàn
khác xa với người thế tục, nghĩa là họ cũng có những lúc buồn khổ, âu
lo. Nhưng những khi rơi vào trạng huống như thế, người xuất gia biết
khôn ngoan tỉnh táo, chánh niệm và bình tâm để nhận diện, chuyển hóa não
phiền. Do vậy, khổ đau kia sẽ vơi đi rất chóng. Ngay đây, sự an tĩnh
nội tâm kịp thời được thiết lập, khả năng cân bằng trạng thái được củng
cố, người xuất gia sẽ tìm lại sự bình an, thanh thản cho thân tâm.
Có nhiều nguyên nhân để khiến người ta phải
xuất gia, từ bỏ gia đình để sống một đời không buộc ràng, vướng bận. Dù
người ấy nhỏ tuổi hay lớn khôn, đã thành đạt huy hoàng hay chưa có danh
vọng, địa vị gì trong xã hội; dù là người thuộc mọi giai tầng, thứ bậc
nào hay dù người ấy có là gì đi chăng nữa; dẫu rất khác xa nhau trên tất
cả phương diện, nhưng trong họ vẫn tồn tại ở một điểm chung: họ đã thẩm
thấu, giác ngộ được một sự thật, một chân lý đích thực gì đó của cuộc
đời. Sự thật, chân lý đó có thể là một yếu tố khổ đau, có thể là những
nghĩ suy về sự phù du, tạm bợ của kiếp người, hay cũng có thể là một
thoáng vô thường mong manh nơi cõi thế. Từ đó, trong họ chợt nảy nở tình
thương. Tự nhiên, họ biết thương cho những đau khổ của bản thân, biết
thương và bắt đầu biết quan tâm đến sự khổ đau của nhiều người xung
quanh họ. Bởi có thương nên họ muốn làm một điều gì đó để đánh thức, kêu
gọi yêu thương, hầu xoa dịu phần nào những đau khổ dẫy đầy mà con người
đang ngày đêm đối mặt. Họ biết chỉ có xuất gia là con đường duy nhất
giúp họ có cơ hội ấy, để họ có thể bước lên trên đỉnh yêu thương, có thể
mở rộng vòng tay để sẵn sàng hiến dâng, ban tặng. Tình thương ấy, vì
thế, thật vô cùng thanh cao và đẹp đẽ; tâm như thế, quả là những nhân tố
đầu tiên của hạt giống Bồ-đề.
Ai xuất gia cũng có hạt giống Bồ-đề. Bởi hạt
giống Bồ-đề là hạt giống của thương yêu và hiểu biết. Do thấu hiểu con
người và cuộc đời đau khổ, trong tâm người ấy mới phát khởi tình thương.
Hun đúc lớn mạnh tình thương, người xuất gia khao khát và trông mong
chính mình sẽ trực tiếp hoặc trung gian giúp con người và cuộc đời vơi
đi đau khổ. Hạt giống Bồ-đề do đó, rất cần thiết phải được thường xuyên
vun bồi, tưới tẩm; phải biết chăm sóc làm sao để mỗi ngày đi qua, hạt
giống Bồ-đề trong tâm người xuất gia phải mỗi ngày thêm lớn. Đến một
lúc, hạt giống Bồ-đề ấy sẽ đâm chồi nảy lộc, phát triển thành cây và
dâng hoa trái cho đời.
Mỗi người xuất gia được ví như một hạt giống
Bồ-đề. Trong họ luôn tồn tại chất liệu của yêu thương và hiểu biết. Nếu
người làm vườn chỉ đơn thuần gieo hạt mà không biết chăm sóc, tưới
nước, bón phân v.v… thì sớm muộn gì, hạt giống kia sẽ héo khô, tàn úa.
Không thể nói rằng chỉ gieo hạt vào lòng đất lạnh, cứ để tự nhiên hạt
giống sẽ phát triển, nảy mầm. Người làm vườn không thể bỏ mặc cho hạt
trơ trọi một mình, càng không thể phó thác hoàn toàn vào các yếu tố xung
quanh tác động! Hạt giống Bồ-đề của người xuất gia cũng vậy, phải được
sự yểm trợ, soi sáng và dìu dắt của đoàn thể chúng tăng!
Chúng ta có suy nghĩ gì không khi ai đó nói
rằng, thực trạng hạt giống Bồ-đề ngày nay của người xuất gia đang dần bị
tiêu mòn và thoái hóa? Người xuất gia sống trong một môi trường mà nơi
đó, sự tu tập cũng như tình thương yêu của đại chúng không được những vị
lãnh đạo có trách nhiệm nhắc nhở, bảo bọc, quan tâm. Họ sống trong chùa
mà cứ như một quán trọ ở tạm, dừng chân, thoạt đến thoạt đi không cần
phải oai nghi, phép tắc. Ngày mới thế phát xuất gia, người ấy luôn ấp ủ
trong tim một hoài bão lớn, một tình thương yêu rộng mở vô bờ. Họ khao
khát và tự ý thức cần phải có trách nhiệm hướng tới bờ giác ngộ xa kia,
nơi chân trời của những khổ đau vắng bóng. Họ hăm hở như một chiến sĩ ra
sa trường diệt giặc, sẵn sàng đối mặt và đương đầu với bao thử thách,
gian nguy. Bởi trong họ có tình thương. Yếu tố này như chất xúc tác có
hiệu năng giúp họ thực thi được nhiều lý tưởng. Và họ đã xuất gia. Song,
thực tế từ khi xuất gia, chính vì không được tu học trong một môi
trường tốt đẹp; không được thầy thương, bạn mến; sự tương thân tương ái
quá yếu, ai ai cũng biết lo cho mình; không được sự chỉ dạy, nhắc nhở
v.v… nói chung là những năng lượng bảo bọc của tăng đoàn, yếu tố sơ tâm
hay hạt giống Bồ-đề trước kia sẽ không chuyển mình phát triển được. Bao
hoài bão xanh trong của buổi ban sơ đã trôi theo sự giận hờn, vị kỉ. Rồi
họ sẽ nhanh chóng quên bẵng đi họ là một vị xuất gia, quên đi trách
nhiệm lớn lao mà những người thân, bè bạn cũng như tất cả mọi người đang
tin tưởng và đặt nhiều kỳ vọng. Trong trường hợp này, vị ấy đã dần chết
lịm, cũng như người làm vườn kia không biết chăm sóc hạt, cứ gieo mầm
trên những mảnh đất cằn khô.
Nhưng có đúng không khi chúng ta quy kết
mọi trách nhiệm và lỗi lầm lên người lãnh đạo, hay người lãnh đạo trách
cứ ngược lại các vị xuất gia? Và có đúng không khi ai đó lại nói rằng,
tất cả sự việc trên đều do môi trường và hoàn cảnh sống xung quanh tác
động? Nếu vậy, cần thiết chăng chúng ta phải cải tạo môi trường sống
ngay từ bây giờ? Cũng có rất nhiều vị thầy thương yêu, chăm lo cho đệ
tử, thầm lặng một đời hy sinh cho đồ chúng rất nhiều. Nhưng những người
đệ tử ấy lại vô phép, bướng bỉnh, coi sự quan tâm này như là một rào cản
buộc ràng. Thế nên, vị đệ tử ấy nhanh chóng tìm cách thoát ra, sống
riêng mình trong một thất nhỏ, một am tranh để được tự do, thoải mái.
Rơi rớt đối với người xuất gia này, ngang đây có thể thấy được. Bởi
người xuất gia ấy ở riêng, không còn nhận được năng lượng tiếp trợ và
soi đường của toàn thể đại chúng, không chóng thì chầy, hạt giống Bồ-đề
của vị ấy sẽ tàn phai, biết mất, tình thương yêu sẽ xóa dấu trong tâm.
Khi đó, sức mạnh thế gian và sự quyến rũ của dục trần sẽ dễ dàng kéo lôi
vị ấy quay về cuộc đời thế tục.
Vậy nên, trước khi xuất gia, người ấy phải
sáng suốt khôn ngoan, tìm hiểu và lựa chọn cho mình một bậc minh sư để
nương tựa trọn đời, một môi trường tốt, một đại chúng an hòa, trang
nghiêm thanh tịnh. Chính điều này là những yếu tố tương quan căn bản,
giúp hạt giống Bồ-đề trong tâm vị ấy nảy nở và lớn mạnh thêm lên. Vị ấy
rồi sẽ tìm được hạnh phúc, an vui; lý tưởng và hoài bão xuất gia của vị
này sẽ dựa vào nền tảng trên làm bệ phóng vững chắc. Họ sẽ sống đích
thực với đời sống của một vị xuất gia, sẽ nói và làm với tư cách của một
bậc xuất trần thượng sĩ.
Tập sách “Hạt giống Bồ-đề” này được hình
thành xuất phát từ bao lý tưởng, khao khát, trông mong của những người
xuất gia, nhất là những người xuất gia trẻ. Tập sách là một tập hợp vỏn
vẹn chỉ có mười hai bài viết của mười hai sư chú còn rất thơ, rất trẻ.
Mỗi bài viết như một trang màu chưa hoen ố, trên ấy hằn in những hoàn
cảnh, nỗi niềm, tâm sự khác nhau. Có sư chú đi xuất gia để bệnh được mau
lành, có sư chú xuất gia vì muốn gia đình không còn theo nghiệp sát;
cũng có sư chú xuất gia bởi từ nhỏ đã được sinh hoạt, học tập theo Gia
đình Phật tử, và cũng có sư chú xuất gia vì cảm thấy cuộc đời có một
điều gì thật ngắn ngủi, vô thường. Lời lẽ mỗi bài dù rất bình dị, mộc
mạc, đơn sơ, nhưng bàng bạc trong đó chất trẻ trung, trong sáng, chân
thành và rất hồn nhiên dễ làm cho người xem cảm thông và đồng điệu. Làm
sao không thể đồng điệu và cảm thông khi qua mỗi bài, mỗi sư chú đều nói
lên tiếng nói trung thực xuất phát từ tận nguyện vọng, tâm tư cũng như
nguyên nhân và mục đích xuất gia của mình! Tất cả đều có cùng một điểm
chung: nguyện xuất gia để giúp mình, giúp người thêm vui, bớt khổ.
Chúng ta trân trọng và thương quý biết bao
trước những tâm hồn trong sáng, tinh khôi, hiền lành của những người
xuất gia trẻ ấy. Bởi chúng ta tin nhờ vào môi trường tốt đẹp, hạt giống
Bồ-đề trong tâm những vị ấy sẽ mau chóng nảy mầm. Chúng ta cũng tin
tưởng những hạt giống Bồ-đề này sẽ nhận được nhiều và thật nhiều hơn sự
yểm trợ, dắt dìu từ bạn, từ thầy để mỗi ngày đi qua, hạt giống Bồ-đề sẽ
được vun bồi, trưởng dưỡng. Chúng ta biết chắc rồi đây, sẽ có một sớm
bình minh kia, những hạt giống Bồ-đề này sẽ vươn thân đâm nhánh, tỏa
bóng bình yên che mát cho chúng sinh.
Xin trân trọng kính ghi vài dòng cho tập
sách này như một lời chúc phúc tốt lành, nguyện cầu đạo tâm tôi luôn
vững bền, kiên cố, cũng như hướng nguyện điều này đến mười hai hạt giống
Bồ-đề huynh đệ của chúng tôi!
Cầu chúc cho những ai có duyên đọc được tập
sách nhỏ bé này, nếu đã xuất gia, sẽ tưới tẩm mạnh hơn hạt giống Bồ-đề;
còn chưa xuất gia, sẽ phát khởi Bồ-đề tâm xuất gia tu học!
CHP
« Quay lại