Hotline: 0989.989.989    |   Liên hệ        
| 17/04/2012, 01:31 am |

Tại bọn hắc-cơ


Tôi vốn thông minh. Lúc tôi lên năm, cái mũi cha tôi đã như hột đậu ngâm nước, ông khoe khắp xóm: “Thằng út tui thiệt sáng dạ. Dạy một chữ đã biết một chữ.”. Tôi nhổ giò bể tiếng, mũi ông nở thêm: “Nó học một biết hai.


Có thứ không học mà nó cũng rành như ca sáu câu vọng cổ”. Tôi có vợ có con và được ngồi vào cái ghế mà bậc chú cha trong dòng họ leo trèo trật vuột nhưng chưa ai đặt cái bàn tọa lên được, cha tôi lại càng hãnh diện: “Đầu óc nó sáng như đèn pha. Học hành lớt phớt chẳng khác gì nó ngồi xe hơi đời 2011 tham quan ruộng lúa cao sản, vậy mà bằng cấp nào nó cũng có”


Lời cha tôi có phần thiên vị nhưng quả tình nhận xét đó cũng không sai. Xem ra, cái sự học đối với tôi dễ ợt, giống như ngán cơm thì nốc phở và khi chán phở Bắc thì chuyển qua phở Nam. Dịch chuyển. Chuyển dịch. Biết và vận dụng điệu nghệ kỹ năng đổi dời thì việc lớn việc nhỏ dù có xù xì lởm chởm như gai sầu riêng, chỉ cần gọi một nhát là nhẵn; tất cả sẽ trơn tru, trót lọt, đặc biệt là học đại bậc đại học, với tôi, nói cho chính xác là đơn giản như chán phở thì quay lại với cơm.


Hễ thấy ngành học nào có vẻ hóc búa (càng hóc búa thì càng oách), như luật, như kinh tế, như tiếng Đức (tiếng Anh dĩ nhiên là cái bằng loại ưu mà tôi có đầu tiên)… là tôi đăng ký. Chỉ việc đăng ký. Dần dần việc đăng ký tôi cũng ủy quyền cho người trợ lý. CÒn việc học, việc thi dĩ nhiên giao cho lính lác. Ngay việc sử dụng máy vi tính cá nhân, cái phương tiện giúp tôi kết nối với cả thế giới 7 tỉ người qua con chuột điện tử, tôi cũng ủy quyền tuốt. Người điều hành giỏi là người không trực tiếp làm gì cả, ngoại trừ việc trực tiếp… nhấm nháp thành quả lao động của… thiên hạ. Guồng máy cứ thế, quay đều đều. Chỗ nào hụt chất bôi trơn gây vướng víu khục khặc là tôi cho mạnh tay châm xăng, thay nhớt.


Công việc sẽ vẫn chạy tốt và 40 năm nữa vẫn chạy ro ro nếu như cái iPhone 4 của tôi không trở chứng.


Nó trở chứng ngay trong cuộc họp quan trọng vào đầu năm của bản lề kế hoạch 5 năm. Cuộc họp có khá đông đối tác nội lẫn ngoại. Có khá đông, dĩ nhiên là còn vắng mặt một ít. Và một ít đó lại rơi đúng vào những vị có tiếng nói quyết định cho chiến lược phát triển của Tổng công ty mà số đông có mặt phải tuân theo. Vì vậy, cuộc họp làm theo phương thức mà cuộc cách mạng công nghệ thông tin toàn cầu đem lại, tức nội dung quan trọng, quyết định quan trọng đều được bàn thảo bằng thư điện tử và những người “vắng mặt” cũng sẽ “có mặt” bằng ý kiến “Yes” hay “No” gởi vào hộp thư.


Thư điện từ, dĩ nhiên là nằm trong hộp thư máy vi tính, mà mọi chức năng của máy vi tính đều đã nằm gọn trong cái iPhone 4. Tôi mở cái meo, thấy được cái hộp thư có đến mấy lá thư chờ đọc. Tôi lập tức nhấp vào thư của một đối tác nặng ký. Thình lình, như trời sập: hộp thư biến mất! Màn hình lập tức hiện lên hiệu lệnh toàn bằng tiếng Anh. Vốn độn gót cái văn bằng loại ưu nhưng tiếng Anh tôi chỉ lõm bõm, chữ đực chữ cái. Nhìn quanh thấy mọi người nhấp chuột, thao tác rào rào, tôi cũng nhấp nhấp… con chuột nhấp nháy này… Tổ cha chúng, đồ đục khoét, đồ phá hoại! Màn hình lịm đi.


Dù có cái gien thông minh từ ba đời, tôi cũng đành bó tay nhìn cái màn hình tối thui. Trời đất bỗng đen ngòm. Tất cả như tắt một cái phựt khỏi cái thế giới kỹ thuật số. Cơ hội có thể khuếch trương thanh thế bỗng chốc đen đủi trước cái trò cút bắt của cái thế giời còn khuya mới phẳng. Và điều đáng hãi hơn, không phải là con mắt nheo nheo nháy nháy của những người có mặt trong cuộc họp mà là cái nguy cơ vuột mất cái ghế mà tôi đang tọa lẫn cái hợp đồng có giá trị huê hồng lên đến cả chục chữ số.


Tôi tái mặt chuồn ra khỏi phòng họp.


Khi nguy cơ mất một cơ may lù lù xuất hiện thì cái xui xẻo thường lũ lượt kéo đến. Bởi vậy, tôi không sao dằn được cơn thịnh nộ khi cậu chuyên trách IT ló mặt tới:


-         Tại sao có sự cố đột ngột này?


Hắn xanh mặt, lí nhí:


-         Dạ, để em xem… xem… đã.


Hắn cầm cái iPhone, bấm bấm. Màn hình hiện rộn ràng sắc màu hình ảnh như chẳng hề có một “tai nạn” kinh hoàng trước đó. Hắn tắt rồi lại mở. Cái iPhone vẫn vận hành không thiếu một chức năng nào. Hộp thư vẫn nguyên vẹn. Mấy cái thư vẫn chưa bóc tem. Hắn trả cái iPhone nguyên vẹn cho tôi, giọng rõ âm rõ từ:


-         Dạ, tại do sếp…


Không để hắn nói hết câu, tôi lớn tiếng:


-         Tại phần cứng hay phần mềm?


Hắn ấp a ấp úng:


-         Tại… tại… người điều…


Tôi gầm lên:


-         Cậu vẫn đổ lỗi cho tôi không biết điều khiển, hả?


Giọng hắn lại lí nhí:


-         Dạ… dạ… không…


Tôi hỏi dồn:


-         Vậy thì tại sao nó lại trở chứng báo hại như vậy?


Hắn cụp mắt xuống:


-         Dạ… dạ… chắc tại bọn… hắc-cơ!


Tôi gục gặc. Loại kẻ thù giấu mặt hiện diện mọi lúc mọi nơi. Có lý lắm. Thuyết phục lắm. Tôi thở phào, rồi hỏi:


-         Loại vi-rút này có diệt được không?


Hắn lại lí nhí:


-         Dạ… dạ… khó lắm ạ!


-         Khó cỡ nào cậu cũng phải tìm cách diệt cho bằng được!

Vẻ khổ sở hiện rõ trên gương mặt sáng sủa của hắn:


-         Dạ, đây là loại vi-rút… đẻ ra… vi- rút, em e rằng…


Tôi nổi nóng:


-         Tôi cho cậu ba ngày, nếu không tìm diệt được loại vi-rút phá hoại này thì cậu nộp đơn thôi việc!


Hắn bỗng đứng thẳng, nhìn vào mắt tôi rồi nói, cũng rõ âm, rõ lời:


-         Vậy tôi xin nghỉ việc ngay hôm nay!


Nhìn dáng đi thất thiểu của hắn, tôi càng căm thù bọn hắc-cơ và càng thấy thương cho kẻ bất tài.

 

Truyện hài hước của BÍCH NGÂN

« Quay lại

BÌNH LUẬN




 TIN ĐƯỢC XEM NHIỀU NHẤT
© Copyright 2020 Tintuc.OHO.vn, All right reserved
® Organize Vietnam Media & Trade Event
© Ghi rõ nguồn "Tintuc.OHO.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này.
® Cơ quan chủ quản: Tổ chức sự kiện và truyền thông Việt Nam