Sự tu học của Tiểu thừa vô cùng coi trọng khổ hạnh. Ở trong khổ hạnh rèn luyện ý chí của mình, tôi luyện thân tâm của mình, thành tựu pháp khí, lấy tôn giả Ca Diếp làm đại biểu. Đại thừa là ở trong pháp giới vô chướng ngại thành tựu công đức viên mãn của mình, Tiểu thừa không thể so sánh được. Đại thừa ở trong thuận cảnh, chúng ta lấy Thiện Tài Đồng Tử làm đại biểu. Ngài sinh trong gia đình giàu có, sống đời sống vinh hoa phú quý, ở trong đây thành tựu công đức viên mãn cao hơn Tiểu thừa rất nhiều. Chúng ta thấy từ trên lịch sử, trong và ngoài nước đều không có ngoại lệ, gia đình phú quý được mấy nhà có con cháu tốt? Anh hùng hào kiệt đều là từ trong khổ nạn tôi luyện mà thành tựu nên. Đây là chứng tỏ giàu có đào thải con người so với khổ nạn là cao hơn rất nhiều, rất nhiều lần.
Chúng ta là phàm phu, không phải thánh
nhân. Đại thừa là thánh nhân, các Ngài có thể thành tựu ở thế giới Cực
Lạc. Người thượng đẳng này sở dĩ được gọi là thánh nhân là vì bất kể là
thuận cảnh, nghịch cảnh, thiện duyên, ác duyên, các Ngài đều không động
tâm, đều không hề phân biệt, chấp trước, vì vậy các Ngài mới có tư cách
hưởng thụ Cực Lạc, Hoa Tạng, hưởng thụ thế giới viên mãn này. Nếu như
trong thuận cảnh, thiện duyên vẫn còn tham ái, nghịch cảnh, ác duyên vẫn
còn sân hận thì bạn là phàm phu, bạn không có tư cách, bạn ở trong
thuận cảnh chắc chắn bị đào thải mất. Biểu hiện rõ ràng nhất là giãi
đãi, lười biếng không biết tiến lên. Đọa lạc rồi! Đây là việc phổ biến
nhất.
Trích Phật Thuyết Thập Thiện Nghiệp Đạo Kinh giảng giải_ Tập 11.
Pháp Sư: HT. Tịnh Không.
BÌNH LUẬN